Bước đi để nhớ về Tổ quốc mình hơn. Cay xè với cari, kimchi để nhớ phở, ngang dạ với phomát, kem tươi để mong cá kho, bún ốc, những món ăn quen miệng; để nhớ tiếng mẹ gọi buổi sáng, nhớ mùi chè mạn bố pha, những ấm áp thân thương của gia đình.
Bước đi để tìm thấy mối tình cảm ruột rà với những kiều bào cùng bọc trăm trứng. Khoa chân múa tay ở Campuchia, Trung Quốc để thấy nhớ tiếng Việt yêu thương. Ngủ đêm dài khách sạn, nhà trọ để nhớ chiếc giường nhỏ mà ấm áp, đêm đêm nghe hơi thở thơm thơm khi mẹ vào dẹm màn hôn lên trán.
Bước đi để tự hào về Tổ quốc mình. Khi không thể xin được visa từ Hàn Quốc sang Cộng hoà Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, mới biết tự hào về chuyến tàu Thống Nhất từ Hà Nội chạy thẳng 36 tiếng vào thành phố Hồ Chí Minh.
Bước đi để trân trọng Tổ quốc mình hơn. Những ngày nghỉ học ở Pháp giật mình vì nghe khủng bố ở Iraq, hay sự hãi khi nghe tin nổ súng ở Thái Lan, bước đi để thấy trân trọng bàu không khí hoà bình của Tổ quốc, để thấy bình yên mỗi buổi tới trường.
Nhìn Nhật Bản, một đất nước ít tài nguyên, nghèo khoáng sản làm nên “Bước nhảy thần kì” để thấy xót cho những khối dầu thô nước mình chưa qua chế biến đã phải xuất khẩu, để thương cho giá xăng nhập ngoại bố mua tăng giá từng ngày.
Bước đi để thấu hiểu những nỗi niềm tri dọc chiều dài đất nước. Để thấy những mỏ than đã cạn, những vùng biển đã vơi cá tôm, những khu rừng trơ trọi và vắng tiếng sóc nhảy chuyền cành. Bước đi để thấy nước mình không có sẵn “rừng vàng biển bạc” như ngày xưa, như trong văn trong thơ... Bước đi để thấy đất nước đang đợi mình giữ gìn và tô vàng, dát bạc.
Bước đi là để nghĩ về Tổ quốc (trích internet)