Việc đầu tiên khi Chúa trời làm để tạo nên một Người Cha là dựng một cái khung thật cao. Thiên thần thấy thế liền hỏi:
- Nếu Người đã tạo ra những đứa trẻ thấp như vậy thì tại sao lại để cho người cha cao đến thế? Như vậy ông ấy sẽ phải quỳ xuống để chơi bắn bi với những đứa con của mình, phải cúi xuống để bế chúng vào giường, thậm chí khi hôn con mình cũng phải khom lưng. Thật bất tiện!
Chúa trời chỉ cười và nói :
- Đúng như vậy! Nhưng nếu ta tạo ra Người Cha với kích thước chỉ như một đứa trẻ thì lấy ai để lũ trẻ ngước nhìn ngưỡng mộ đây?
Chúa trời bắt đầu tạo đến bàn tay của người cha, một đôi bàn tay to khoẻ và thô ráp. Thiên thần lại lắc đầu và hỏi :
- Những đôi bàn tay to thường rất vụng về. Họ sẽ khó mà thay tã lót hay cởi những chiếc cúc áo nhỏ xíu, hoặc bện những bím tóc nhỏ xinh cho bọn trẻ.
- Ta biết chứ. Nhưng đôi bàn tay này vừa đủ to để nhấc bổng bọn trẻ lên mỗi khi chúng vấp ngã, lại vừa đủ nhỏ để ôm lấy khuôn mặt bé con và dỗ dành.
Và Chúa lại nặn tiếp một bờ vai rộng và cái bụng thắt lại, thon nhỏ, và đôi chân dài nghều. Thiên thần vội nhắc nhở :
- Người không nhận thấy là mình vừa tạo ra một Người Cha có cái eo quá nhỏ sao? Làm sao ông ta có thể kéo con mình vào lòng như những bà mẹ được?
- Người mẹ sẽ kéo lũ trẻ vào lòng để ôm lấy chúng. Còn Người Cha lại cần đôi chân dẻo dai và bờ vai khoẻ mạnh để giữ xe thăng bằng cho những đứa con tập lái hoặc ẵm chúng về nhà mỗi khi chúng ngủ gật trên vai.
Khi Chúa đang chuẩn bị hoàn thành nốt bàn chân cho Người Cha thì Thiên thần không kìm lòng được, hét lên :
- Thật không công bằng. Người thật sự nghĩ rằng với bàn chân to như thế người cha sẽ chịu ra khỏi giường vào mỗi sáng tinh mơ khi thấy con mình khóc hay sao ? Ông ta sẽ đủ kiên nhẫn để theo từng bước nhỏ xíu của đám trẻ khi chúng
lẫm chẫm tập đi.
Một lần nữa, Chúa trời chỉ mỉm cười và nói :
- Rồi ngươi sẽ thấy. Các cô bé sẽ nhảy những bước nhảy đầu tiên trên đôi chân đó, còn các cậu bé sẽ được học cách đá những quả bóng đầu tiên.
Cứ như thế, Chúa trời miệt mài tạo ra một người cha ít nói nhưng giọng nói mạnh mẽ, đầy uy lực; một đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ nhưng lúc nào cũng bình tĩnh và khoan dung. Cuối cùng, Chúa trời thêm vào trái tim Người Cha những giọt nước mắt. Thiên thần ngạc nhiên :
- Có lẽ Người nhầm lẫn chăng ? Tại sao nước mắt Người Cha lại ở trong trái tim?
Chúa trời gật đầu :
- Đó không phải là nước mắt của Người Cha, đó là nước mắt của bọn trẻ, những đứa con của ông ấy! Người Cha giữ những giọt nước mắt ấy trong tim để giữ mình đứng vững, làm chỗ dựa cho lũ trẻ trong mọi cơn sóng gió!
- Nếu Người đã tạo ra những đứa trẻ thấp như vậy thì tại sao lại để cho người cha cao đến thế? Như vậy ông ấy sẽ phải quỳ xuống để chơi bắn bi với những đứa con của mình, phải cúi xuống để bế chúng vào giường, thậm chí khi hôn con mình cũng phải khom lưng. Thật bất tiện!
Chúa trời chỉ cười và nói :
- Đúng như vậy! Nhưng nếu ta tạo ra Người Cha với kích thước chỉ như một đứa trẻ thì lấy ai để lũ trẻ ngước nhìn ngưỡng mộ đây?
Chúa trời bắt đầu tạo đến bàn tay của người cha, một đôi bàn tay to khoẻ và thô ráp. Thiên thần lại lắc đầu và hỏi :
- Những đôi bàn tay to thường rất vụng về. Họ sẽ khó mà thay tã lót hay cởi những chiếc cúc áo nhỏ xíu, hoặc bện những bím tóc nhỏ xinh cho bọn trẻ.
- Ta biết chứ. Nhưng đôi bàn tay này vừa đủ to để nhấc bổng bọn trẻ lên mỗi khi chúng vấp ngã, lại vừa đủ nhỏ để ôm lấy khuôn mặt bé con và dỗ dành.
Và Chúa lại nặn tiếp một bờ vai rộng và cái bụng thắt lại, thon nhỏ, và đôi chân dài nghều. Thiên thần vội nhắc nhở :
- Người không nhận thấy là mình vừa tạo ra một Người Cha có cái eo quá nhỏ sao? Làm sao ông ta có thể kéo con mình vào lòng như những bà mẹ được?
- Người mẹ sẽ kéo lũ trẻ vào lòng để ôm lấy chúng. Còn Người Cha lại cần đôi chân dẻo dai và bờ vai khoẻ mạnh để giữ xe thăng bằng cho những đứa con tập lái hoặc ẵm chúng về nhà mỗi khi chúng ngủ gật trên vai.
Khi Chúa đang chuẩn bị hoàn thành nốt bàn chân cho Người Cha thì Thiên thần không kìm lòng được, hét lên :
- Thật không công bằng. Người thật sự nghĩ rằng với bàn chân to như thế người cha sẽ chịu ra khỏi giường vào mỗi sáng tinh mơ khi thấy con mình khóc hay sao ? Ông ta sẽ đủ kiên nhẫn để theo từng bước nhỏ xíu của đám trẻ khi chúng
lẫm chẫm tập đi.
Một lần nữa, Chúa trời chỉ mỉm cười và nói :
- Rồi ngươi sẽ thấy. Các cô bé sẽ nhảy những bước nhảy đầu tiên trên đôi chân đó, còn các cậu bé sẽ được học cách đá những quả bóng đầu tiên.
Cứ như thế, Chúa trời miệt mài tạo ra một người cha ít nói nhưng giọng nói mạnh mẽ, đầy uy lực; một đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ nhưng lúc nào cũng bình tĩnh và khoan dung. Cuối cùng, Chúa trời thêm vào trái tim Người Cha những giọt nước mắt. Thiên thần ngạc nhiên :
- Có lẽ Người nhầm lẫn chăng ? Tại sao nước mắt Người Cha lại ở trong trái tim?
Chúa trời gật đầu :
- Đó không phải là nước mắt của Người Cha, đó là nước mắt của bọn trẻ, những đứa con của ông ấy! Người Cha giữ những giọt nước mắt ấy trong tim để giữ mình đứng vững, làm chỗ dựa cho lũ trẻ trong mọi cơn sóng gió!