Đêm Noel luôn là thời khắc được mọi người trong gia đình tôi háo hức chờ đón. Sau buổi đi lễ đêm, mọi người trong nhà sẽ tập trung quanh bàn ăn bữa tiệc nguội nho nhỏ do chính tay bà Nội chuẩn bị.
Khi nâng cốc, bố sẽ cho phép tôi nếm chút rượu ngọt. Thế nhưng tiết mục tôi háo hức nhất vẫn là màn tặng quà. Các món quà lấp lánh xếp quanh gốc thông. Tất cả khoản tiền tiết kiệm của tôi được lấy ra sử dụng trong dịp này. Đi mua sắm, lập danh sách những thứ mua tặng cho từng người thân là công việc vô cùng thú vị. Thế nhưng, mùa Noel năm nay, bỗng dưng ý nghĩ trong tôi thay đổi.
Tuần trước, khi thu dọn tủ lớn, tôi làm rơi một bọc giấy báo trong ngăn kéo của bà Nội. Khi mở ra, tôi bàng hoàng. Một xấp khăn quàng cổ được xếp gọn gàng. Đó là những chiếc khăn tôi tặng Nội. Cái khăn voan sặc sỡ tôi chọn khi mới 9 tuổi. Khăn bằng nỉ ca-rô mua cách đây hai năm. Còn chiếc khăn khá đắt tiền dệt len màu xám nhạt này là quà tặng của năm ngoái. Tất cả còn mới nguyên, chưa bao giờ được Nội quàng. Tôi bối rối thật sự. Những tháng cuối năm lạnh giá, Nội giữ ấm ra sao, tôi không rõ. Tôi chạy ào ra cửa. Nội vừa đi lễ về, trên vai chỉ là một chiếc khăn len màu nghệ vàng đã giãn mũi đan. Nội quàng nó đã rất lâu, quen thuộc đến nỗi ấn tượng về nó hoàn toàn bạc màu trong trí nhớ của tôi.
Mùa Noel, đau đầu nhất là tìm mua quà tặng bố. Quanh đi quẩn lại, tôi chỉ biết mua cho bố bật lửa, chiếc gạt tàn, hay gần đây nhất, đi Đà Lạt, tôi chọn cho bố một tẩu thuốc chạm trổ thật lạ mắt. Khi dọn tủ, ở ngăn kéo của bố, tôi thu nhặt được không biết bao nhiêu vỏ bao thuốc lá. Đọc lướt qua sổ khám sức khoẻ của bố, tôi giật mình. Phổi bố có một vết nám mờ. Phải chăng những món quà của tôi cũng góp phần tạo nên nó?
Cuối tuần, chú nhóc Pup, con của anh trai tôi, hay về chơi. Pup rất thích chạy vào phòng tôi, lục lọi, nghịch ngợm. Thật quá phiền toái. Tôi đành đóng cửa. Pup chạy chơi quanh nhà, mỗi khi đi qua cánh cửa đóng kín, cu cậu hếch mũi lên, buồn rầu. Tôi mua cho Pup nhiều món đồ chơi đẹp, như một cách dỗ dành. Nhưng hôm nay, tôi nghĩ liệu những món quà tôi tặng khiến Pup vui sướng hơn không?
Sáng chủ nhật tuần này, tôi dậy sớm, đi lễ với bà Nội. Bà vịn vào tay tôi khi sang đường. ở những đoạn rẽ đầy gió, bà thoáng run lên vì lạnh, tôi quàng tay ôm vai bà, không ngượng ngùng bởi cách bày tỏ tình cảm kiểu trẻ con. Buổi trưa, hai bà cháu đi chợ, tôi xách làn, kiên nhẫn chờ bà chậm rãi chọn những thực phẩm nấu cho bữa tiệc nhỏ đêm Giáng sinh.
Tôi đã chọn được quà cho bố mẹ. Chỉ là tình cờ tôi nghe mẹ nói phải thay đôi dép đi trong nhà đã mòn vẹt của bố, kẻo bố có thể trượt ngã ngoài sân trơn. Tôi mua hai đôi gần giống nhau cho bố và mẹ. Bởi khi tôi cúi nhìn chân mẹ, nhận ra đôi dép cũng đã mòn lắm rồi.
Pup này, ngày mai út sẽ dành cả ngày vui đùa cùng Pup trong căn phòng nhỏ. Cánh cửa sẽ không đóng nữa, Pup à!
Và tôi lại đặt dưới gốc thông những món quà của năm nay. Những món quà dành tặng người thân không chỉ gói giấy trang kim, buộc nơ xanh nơ đỏ. Mà được bao bọc bằng cả tình thương yêu, chăm sóc chân thành mà tôi đã tìm ra.
Khi nâng cốc, bố sẽ cho phép tôi nếm chút rượu ngọt. Thế nhưng tiết mục tôi háo hức nhất vẫn là màn tặng quà. Các món quà lấp lánh xếp quanh gốc thông. Tất cả khoản tiền tiết kiệm của tôi được lấy ra sử dụng trong dịp này. Đi mua sắm, lập danh sách những thứ mua tặng cho từng người thân là công việc vô cùng thú vị. Thế nhưng, mùa Noel năm nay, bỗng dưng ý nghĩ trong tôi thay đổi.
Tuần trước, khi thu dọn tủ lớn, tôi làm rơi một bọc giấy báo trong ngăn kéo của bà Nội. Khi mở ra, tôi bàng hoàng. Một xấp khăn quàng cổ được xếp gọn gàng. Đó là những chiếc khăn tôi tặng Nội. Cái khăn voan sặc sỡ tôi chọn khi mới 9 tuổi. Khăn bằng nỉ ca-rô mua cách đây hai năm. Còn chiếc khăn khá đắt tiền dệt len màu xám nhạt này là quà tặng của năm ngoái. Tất cả còn mới nguyên, chưa bao giờ được Nội quàng. Tôi bối rối thật sự. Những tháng cuối năm lạnh giá, Nội giữ ấm ra sao, tôi không rõ. Tôi chạy ào ra cửa. Nội vừa đi lễ về, trên vai chỉ là một chiếc khăn len màu nghệ vàng đã giãn mũi đan. Nội quàng nó đã rất lâu, quen thuộc đến nỗi ấn tượng về nó hoàn toàn bạc màu trong trí nhớ của tôi.
Mùa Noel, đau đầu nhất là tìm mua quà tặng bố. Quanh đi quẩn lại, tôi chỉ biết mua cho bố bật lửa, chiếc gạt tàn, hay gần đây nhất, đi Đà Lạt, tôi chọn cho bố một tẩu thuốc chạm trổ thật lạ mắt. Khi dọn tủ, ở ngăn kéo của bố, tôi thu nhặt được không biết bao nhiêu vỏ bao thuốc lá. Đọc lướt qua sổ khám sức khoẻ của bố, tôi giật mình. Phổi bố có một vết nám mờ. Phải chăng những món quà của tôi cũng góp phần tạo nên nó?
Cuối tuần, chú nhóc Pup, con của anh trai tôi, hay về chơi. Pup rất thích chạy vào phòng tôi, lục lọi, nghịch ngợm. Thật quá phiền toái. Tôi đành đóng cửa. Pup chạy chơi quanh nhà, mỗi khi đi qua cánh cửa đóng kín, cu cậu hếch mũi lên, buồn rầu. Tôi mua cho Pup nhiều món đồ chơi đẹp, như một cách dỗ dành. Nhưng hôm nay, tôi nghĩ liệu những món quà tôi tặng khiến Pup vui sướng hơn không?
Sáng chủ nhật tuần này, tôi dậy sớm, đi lễ với bà Nội. Bà vịn vào tay tôi khi sang đường. ở những đoạn rẽ đầy gió, bà thoáng run lên vì lạnh, tôi quàng tay ôm vai bà, không ngượng ngùng bởi cách bày tỏ tình cảm kiểu trẻ con. Buổi trưa, hai bà cháu đi chợ, tôi xách làn, kiên nhẫn chờ bà chậm rãi chọn những thực phẩm nấu cho bữa tiệc nhỏ đêm Giáng sinh.
Tôi đã chọn được quà cho bố mẹ. Chỉ là tình cờ tôi nghe mẹ nói phải thay đôi dép đi trong nhà đã mòn vẹt của bố, kẻo bố có thể trượt ngã ngoài sân trơn. Tôi mua hai đôi gần giống nhau cho bố và mẹ. Bởi khi tôi cúi nhìn chân mẹ, nhận ra đôi dép cũng đã mòn lắm rồi.
Pup này, ngày mai út sẽ dành cả ngày vui đùa cùng Pup trong căn phòng nhỏ. Cánh cửa sẽ không đóng nữa, Pup à!
Và tôi lại đặt dưới gốc thông những món quà của năm nay. Những món quà dành tặng người thân không chỉ gói giấy trang kim, buộc nơ xanh nơ đỏ. Mà được bao bọc bằng cả tình thương yêu, chăm sóc chân thành mà tôi đã tìm ra.